17.3.15

Tội đồ bán nước




HCM : TỘI ĐỒ DIỆT CHỦNG 
VÀ BÁN NƯỚC

ĐINH M THANH *

     Nói đến tội đồ Hồ Chí Minh (HCM) thì phải đề cập đến hai vấn đề diệt chủng và bán nước. Đây mới chính là điểm tối quan trọng và cần thiết để đánh sập toàn bộ ảo tưởng thần tượng HCM trước tuyên truyền xảo quyệt của cộng sản. Hơn nữa, đây cũng là một vấn đề lớn cần vạch trần và phổ biến thật rộng rãi tội ác HCM nhằm mở mắt cho những ai còn mê muội, kiến thức hiểu biết nông cạn cũng như nhầm lẫn giữa hai điều trái ngược huyền thoại cha già dân tộc với thực tế tội đồ dân tộc.       

    Trước đây nhiều người cầm viết đã vạch trần thật chi tiết về con người HCM như đạo thơ đạo văn, xảo trá, đa thê, chơi chạy, giết vợ, quỵt tình v.v. Nhưng theo tôi, đây là chuyện nhỏ, những tội nầy có thể xếp vào những tật xấu thường tình của một người đàn ông lắm quyền và nhiều tiền nhưng lại thiếu hẳn căn bản giáo dục cũng như đạo đức. Nếu chỉ vạch trần những tội nhỏ nầy thì không đủ sức để thuyết phục người trong nước đạp đổ cái thần tượng vĩ đại HCM mà đảng cộng sản đã nhào nặn và nhồi sọ vào trí óc họ từ trên nửa thế kỷ nay. 

      Tại hải ngoại, một số lớn nhà tranh đấu đã viết và thực hiện nhiều bộ phim video kết tội HCM một cách tổng quát, nhưng ít nhấn mạnh cũng như chưa lột trần tận gốc rễ hai vấn đề tối quan trọng là tội diệt chủng và tội bán nước. Bài viết nầy không ngoài mục đích đóng góp thêm phần nào hồ sơ tội ác và con người thật của HCM.  

     Như chúng ta đã biết đảng Việt gian cộng sản đã dựng lên thần tượng HCM nhằm đầu độc người dân dưới chế độ và buộc họ phải tôn thờ tên nầy như một Thượng Đế. Điều nầy không lạ, chủ trương vô tôn giáo của cộng sản không thuyết phục được người dân hữu thần thì chúng phải tạo ra một thần tượng khác nhằm thay thế hình ảnh Trời, Chúa, Phật, Tổ Tiên… trong mỗi con người Việt Nam. Do đó đảng cộng sản đã tráo trở cũng như thổi phồng tên tđồ HCM thành cha già dân tộc muôn đời kinh yêu và sống mãi trong sự nghiệp quần chúng.

     Tôi cho rằng Nguyễn Tất Thành (HCM) không phải là một người có tinh thần yêu nước khi HCM xuất ngoại làm bồi trên một tàu buôn để qua Pháp theo như tuyên truyền của Việt gian cộng sản. Thật ra trong thâm tâm HCM bấy giờ muốn làm quan dưới trướng của thực dân Pháp. Do đó, ngay khi vừa đến Marseille, HCM nạp đơn xin vào học trường bảo hộ (trường đào tạo quan thực dân ca Pháp) với một ước mơ sau nầy trở về nước, dựa vào thế lực ngoại bang hưởng vinh quang phú quý. Như vậy vai trò HCM chẳng khác gì là làm chó săn cho thực dân Tây đàn áp các phong trào toàn dân chống Pháp thời đó ! Nếu đơn xin hđược chấp nhận, tốt nghiện trở về, HCM sẽ là một quan đầu tỉnh của chính phủ bảo hộ, dĩ nhiên phải tuân hành lệnh Tây bóc lột và đàn áp người dân theo lệnh của chủ. Nhưng đơn xin theo học bị chính phủ Pháp bác bỏ, HCM phải lang thang đói rách một thời gian và cuối cùng thì sống bám vào váy của một con đầm già để rồi rơi vào tay bọn cộng sản quốc tế cũng như trở thành tên cộng sản đầu tiên của Việt Nam !  

     Nói về nguồn gốc con người HCM, mãi cho đến giờ nầy vẫn còn nhiều nghi vấn. Từ một tên thiếu tá Chệt được Tàu cộng đánh tráo thành nhân vật HCM và đưa về Việt Nam thành lập và lãnh đạo đảng cộng sản. Tất cả sự nghiệp chính trị đều là bá láp, lòng yêu nước mập mờ và cuộc đời tình ái với những trò chơi chạy của cha già dân tộc đều được đảng bưng bít. Nhưng buồn cho người trong nước đang sống dưới chế độ cộng sản thì bắt buộc phnghe cũng như phải thuộc nằm lòng từ dòng họ gia phả, tinh thần yêu nước đến sự hy sinh cuộc đời cho quốc gia dân tộc của HCM qua nhiều huyền thoại tráo trở và thêu dệt hoang tưởng. Đây là một trò lừa bịp trắng trợn mà đảng cộng sản tạo ra nhằm đầu độc từ thế hệ nầy qua thế hệ khác. Nhưng đối với hải ngoại, và dưới mắt người Việt tự do, con người thật HCM đã bị vạch trần : cha già dân tộc chỉ là một thằng điếm chính trị và là một tên tội đồ dân tộc không hơn không kém !

     Theo giới truyền thông, chân tướng HCM đã bị Tàu cộng bạch hóa một cách công khai. Theo báo Chương Sơn (冈山), xuất bản tại nội địa Tàu cộng, trích nguyên văn : HCM chính là Thiếu Tá Hồ Quang Phục phục vụ trong Quân Đội Nhân Dân Giải Phóng Trung Quốc tại quân khu Quảng Châu, Vũ Hán. Cũng trong tài liệu “Giặc Hán đốt phá Nhà Nam”, dày 141 trang khổ lớn, tác giả Huỳnh Tâm cũng là người Trung Quốc, xác định Hồ Chí Minh chính là tên Hồ Quang Phục nầy. Tài liệu ghi rõ. “Theo hồ sơ của nhà tù Hương Cảng, Nguyễn Tất Thành (HCM) đang lâm nguy bởi bị nhiều bệnh do trác tráng, say đắm phong trần làm cơ thể hao mòn, mang bệnh truyền nhiễm cấp độ cao, hết thuốc trị liệu. Nguyễn Tất Thành có thể chết bất cứ giờ nào, và nghiêm trọng hơn nữa, ông ta mắc phải nghiện ngập với “Nàng tiên nâu”. Như vậy HCM (Nguyễn Tất Thành) thật đã chết và Tàu cộng dàn dựng một người mới cho mưu đồ của chúng. Các cán bộ sống cạnh HCM chắc chắn biết rõ điều nầy, nhưng chúng vẫn chấp nhận con bài thế người của quan thầy Tàu cộng để tiếp tục lừa bịp dân tộc Việt Nam cho mưu đồ của chúng. Nếu đúng vậy thì đây là tội tày trời của tập đoàn Việt gian cộng sản, cần phải ghi lại cho lịch sử ngàn đời mai sau.

    Tập đoàn Việt gian bán nước cũng thừa biết rằng lý thuyết cộng sản chẳng những đã lỗi thời mà còn đi ngược với đà tiến hoá nhân loại, phản khoa học và nhất là không còn lừa dối được ai. Nhưng chúng phải bám chặt lấy vì đây chính là con đường độc nhất để tự bảo vệ ngai vàng của chúng. Cả thế giới đã liệng cái lý thuyết lừa bịp khốn nạn nầy vào sọt rác qua nhiều sự kiện lịch sử chứng minh bởi các xứ Liên Sô và Đông Âu cũ trong thế kỷ vừa qua. Đến giờ phút nầy chỉ còn 4 nước bám theo chế độ cộng sản : Tàu, Cuba, Bắc Hàn và Việt Nam. Bọn chúng vẫn ngoan cố dùng nhà tù súng đạn để níu kéo sự sống còn cho chế độ. Đối với Việt Nam ngày nay, người dân đã sáng mắt phần nào và âm mưu lừa bịp của tập đoàn cộng sản cũng không còn che giấu được ai, do đó chúng phải tiếp tục đánh bóng thêm nữa cho tên tội đồ HCM. Nhưng càng cố gắng thì càng làm cho người dân thêm lợm giọng vì những chuyện bỉ ổi của cha già dân tộc đã bị cả thế giới vạch trần.

     Căn cứ tài liệu trích dẫn trên, nếu đúng sự thật thì cha già dân tộc chính là một tên Chệt đỏ được ci trang thành Nguyễn Tất Thành (HCM). Như vậy, đảng cộng sản Việt Nam được thành lập và lãnh đạo bởi một tên Chệt do Tàu cộng giật dây thì làm sao tránh khỏi hậu quả do tên Tàu đỏ nầy thực hiện nhằm đưa cả dân tộc Việt Nam vào con đường tự hủy diệt, và tiếp theo, để biến thành một tiểu quốc nô lệ cho bọn Chệt. Các trùm Việt gian cộng sản từ xưa đến nay đều biết vấn đề nầy nhưng chúng vẫn câm họng và cúi đầu chấp nhận thì cái tội tày trời nầy, đảng cộng sản phải chịu trách nhiệm với tổ quốc và dân tộc.

     Phạm vi bài viết nầy không đề cập đến đạo đức và cuộc đời tình ái vụng trộm của cha già dân tộc mà chỉ đề cập đến hai tội diệt chủng và bán nước của HCM.

    1. Tội ác diệt chủng :

    Sau ngày cướp được chính quyền năm 1945, HCM đã cho thành lập các tòa án nhân dân trên cả Miền Bắc nhằm đấu tố địa chủ. Đây là một hình thức giết người cướp của mà HCM nhắm vào giới trung lưu và giàu có tại Miền Bắc. Qua việc đấu tố nầy, HCM đã giết trên một triệu người Miền Bắc trong âm mưu xóa bỏ thành phần tư bản, cướp đất đai của cải người dân. Chưa hết, với mưu đồ cướp Miền Nam Việt Nam, HCM đã đem con bỏ chợ thành phần thiếu niên tuổi đời từ 12, nghĩa là lúc ngón tay đứa trẻ vừa biết bóp cò, vai phải mang đượcvài quả đạng súng cối, vai trái đeo nkhẩu AK và ký khoai sắn phải thì phải vượt Trường Sơn chết thay cho tập đoàn đảng đang hưởng thụ trong bóng mát. Những thủ đoạn thâm độc mà HCM và đồng bọn còn áp dụng là chiến thuật dùng bao tử để cai trị người dân bằng hình thức phân phối tem phiếu thực phẩm. Gia đình nào muốn được nhà nước bán cho vài ký gồm gạo, khoai, ngô sắn hàng tháng thì bắt buộc con cháu trong gia đình phải lên đường xuôi Nam đánh Ngụy đuổi Mỹ. Kết quả qua cuộc chiến xâm lăng, Hà Nội đã thí hơn một triệu thiếu niên từ 12 đến 15 tuổi cho chiến trường trong Nam.Chủ trương sắt máu dã man của cha già dân tộc là phải đánh Miền Nam đến giọt máu cuối cùng bằng bất cứ mọi giá được nhồi vào đầu óc từ những đứa trẻ sơ sinh đến các cụ già sắp xuống lỗ. Với âm mưu thâm độc nầy, Hà Nội xem tính mạng con người là phương tiện phải hy sinh để đạt lấy chiến thắng. Các hình ảnh thường thấy trong các trận đụng độ với QLVNCH, cấp chỉ huy cột chân người lính b độvào xe tăng, vào súng lớn để tài xế, xạ thủ không còn cách nào bỏ xe vất súng chạy thoát khi đang đối đầu với quân độMiền Nam. Hơn nữa, trong các lần xua quân dứt điểm đồn bót, đám trẻ con đói cơm nầy muốn được miếng ăn bỏ vô miệng thì phải liều chết xông vào chiếm cho bằng được các mục tiêu trú đóng của quân Miền Nam cũng như Đồng Minh. Điều nầy được chứng minh bởi các tù binh cộng sản Bắc Việt do QLVNCH bắt được trong các trận đụng độ. Chúng còn quá trẻ, có đứa chỉ mới 11-12 tuổi, bị cấp trên bỏ đói lâu ngày thì chúng phải bắt buộc liều chết tấn công để kiếm thức ăn trong các nơi đóng quân đồn trú của QLVNCH và Đồng Minh !

     Vậy, với mưu đồ xâm lăng Việt Nam Cộng Hòa, cộng sản Hà Nội đã vay mượn hàng trăm hàng ngàn tỷ ngoại tệ ca Nga Tàu dưới hình thức viện trợ súng đạn rồi xua đám con nít miệng còn hôi sữa lên đường thí mạng tại các chiến trường Miền Nam. Kết quả cuộc nội chiến nồi da xáo thịt Bắc Nam do Hà Nội chủ động, HCM đã nướng trên hai triệu người Miền Bắc, trong đó gồm nạn nhân các cuộc đấu tố với một triệu người dân vô tội và trên một triệu trẻ con miệng còn hôi sữa được ca tụng là anh hùng sinh Bắc tử Nam (Người trong nước đã nghe được câu nầy từ chính miệng vợ Lê Duẫn trả lời với nhà báo Xuân Hồng đài BBC vào tối ngày 23 tháng 12 năm 2008). 

    Ngoài ra, chính tên HCM, trong đêm giao thừa đã đọc thư chúc Tết trên các đài phát thanh làm ám hiệu ra lệnh cho quân chính quy cũng như đám cộng sản nằm vùng nổi dậy trong biến cố năm Mậu Thân 1968. Trong những trận đánh tại các làng xóm hay ngay giữa thành phố và thủ đô, cộng sản đã lùa người dân vô tội Miền Nam đi trước để làm bia đở đạn cho chúng khi trực diện tấn công với QLVNCH cũng như lúc bại trận tháo chạy vào bưng. Cần phải nói thêm, trong mấy tuần lễ chiếm một nửa thành phố Huế, Hà Nội đã ra lệnh cho bọn nằm vùng trói tay chân, chặt đầu, chôn sống trên năm ngàn (5000) nạn nhân vô tội gồm đàn bà con nít, nhà giáo, sinh viên, học sinh v.v. Cũng trong biến cố Mậu Thân nầy cả trăm ngàn gia đình người dân Miền Nam từ Bến Hải vô tận Cà Mau phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất vì bom đạn của quân cộng sản. 

    Sau ngày chiếm xong Sàigòn, Hà Nội đã trả thù dân Miền Nam bằng hình thức cướp lấy tiền của nhà cửa và đẩy thành phần giàu có cũng như liên hệ với chính quyền cũ lên các vùng kinh tế mới. Quan trọng hơn hết, chúng ra lệnh tập trung đưa đi tù vô hạn định đối với toàn bộ các cấp chỉ huy lớn nhỏ thuộc quân dân cán chính của chế độ cũ.  

    Tổng kết, với mưu đồ xâm chiếm Miền Nam, HCM và đảng cộng sản đã sát hại tổng cộng khoảng trên bốn triệu người cả Bắc lẫn Nam. Không thể nắm được con số thật chính xác, chỉ tính đổ đồng trên hai triệu người Miền Bắc  gtrẻ con, bộ đội và dân bị đấu tố và cũng khoảng hai triệu người Miền Nam chết trong trận chiến, trên đường đi tìm tự do và trong các trại tù của Việt cộng. Điều quan trọng cần phải tố cáo với quốc tế ở đây, số tử vong trong cuộc chiến không chỉ gồm những người cầm súng mà trong đó phải nhấn mạnh đến đại đa số là lính bộ đội sữa từ 11-15 tuổi, thanh niên thiếu nữ, đàn bà, trẻ con và thường dân vô tội tính cả Bắc lẫn Nam. Đây là cái giá phải trả cho một cuộc xâm lăng cướp nước điên cuồng của HCM. Và đây cũng chính là tội diệt chủng của HCM cũng như đồng bọn đối với đất nước và dân tộc Việt Nam.
    
    2. Tội bán nước và rước giặc Tàu vào đô hộ :

    Lần bán nước thứ nhất do chính HCM ra lệnh cho Phạm Văn Đồng ký văn bản ngoại giao trao quyền xử dụng vùng lãnh hải cho Tàu, trong đó có hai quần đảo quan trọng là Hoàng Sa và Trường Sa để đổi lấy súng đạn đưa vào Miền Nam giết hại đồng bào ruột thịt mặc dù hai quần đảo nầy vào thời điểm đó đều thuộc quyền sở hữu của Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa.  
    Trích dẫn : Công hàm do Thủ tướng Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa Phạm Văn Đồng gửi cho Thủ tướng Quốc vụ viện Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa Chu Ân Lai vào ngày 14 tháng 9 năm 1958. Công hàm này được gửi sang Trung Quốc bằng điện báo, sau đó sáng ngày 21 tháng 9 năm 1958, Đại sứ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tại Trung Quốc Nguyễn Khang đã trình công hàm này cho Thứ trưởng Bộ Ngoại giao Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa Cơ Bàng Phi. Trong công hàm này Thủ tướng Phạm Văn Đồng thông báo cho Thủ tướng Chu Ân Lai biết Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa "tán thành" và "tôn trọng" "bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của Chính phủ nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa quyết định về hải phận 12 hải lý của Trung Quốc." (Wikipedia)
     Tiếp đến hai tên Lê Khả Phiêu và Trần Đức Lương bán các vùng đất-biển giáp ranh giới Tàu cộng. Lần nầy Lê Khả Phiêu nhận từ tay bọn Tàu đỏ hai (2) tỷ dollars. Số tiền hai tỷ bán giang sơn tổ quốc cho kẻ thù được chúng chia cho các tay đầu sỏ trong bộ chính trị. 

      Trích : Ngày 26 tháng 12 năm 2000 vào lúc 2 giờ trưa, Lý Bằng được cận vệ đưa tới gặp Trần Đức Lương ở Quảng Trường Nhân Dân. Lý Bằng cho Lương biết là số tiền 2 tỉ dollar để mua 16,000 sq km vùng vịnh Beibu của Việt Nam là hợp lý. Trần Đức Lương cám ơn DCSTQ về số tiền nầy. Số tiền 2 tỉ đồng nầy được Lương đem về để làm bớt sự phẩn nộ của Khải, Kiệt và những nhân vật khác trong quốc hội CSVN. Ông Lý Bằng nhắc lại chuyện Trung Quốc đã bán vũ khí và hổ trợ cho đảng CSVN trong thời gian chiến tranh và số nợ trên Trung Quốc dùng để trao đổi mua lại vùng đất Bắc Sapa của Việt Nam, Ải Nam Quan, Bản Dốc, Cao Bằng……
      Ngày 26 tháng 2 năm 2001 Nguyễn Mạnh Cầm bay sang Trung Quốc để gặp ông Qian Qichen tại đảo Hải Nam. Nguyễn Mạnh Cầm cám ơn Trung Quốc đã mua vùng Vịnh Bắc Việt của Việt Nam (Beibu Bay) với giá 2 tỉ US Dollars

    Và tiếp theo, qua hội nghị Thành Đô, tập đoàn cộng sản đã xác nhận việc bán nước thêm một lần nữa. Hội nghị thượng đỉnh Việt-Trung (trong hai ngày 3-4 Tháng 9, 1990) tại Thành Đôthủ phủ tỉnh Tứ Xuyên (Trung Quốcgiữa lãnh đạo cao cấp nhất hai Đảng Cộng sản và Nhà nước Việt Nam - Trung cng. Tuy bên ngoài công bố để bình thường hóa quan hệ giữa hai nước, nhưng sự thật qua hội nghị nầy, Tàu cộng muốn Việt Nam phải xác nhận lại thêm một lần nữa bằng văn bản việc bán đất bán biển cho quan thầy và chấp nhận sự hiện diện vô điều kiện của dân Tàu cộng trên lãnh thổ Việt Nam. Mặt trái của hội nghị Thành Đô chính là việc xác định vào thời điểm năm 2020, Việt Nam sẽ trở thành một tỉnh nhỏ của Tàu cộng. Ngoài ra, nếu nghiên cứu thật kỷ từng điểm một trong biên bản hội nghị, chúng ta mới thấy vai trò HCM lúc còn sống, tên tội đồ nầy đã thi hành nhiều kế hoạch bán nước và cam kết cúi đầu làm nô lệ với mẫu quốc Tàu cộng.
  
     Trích : Giang Trạch Dân cần một bản văn kiện đàm phán bí mật, đề nghị Nguyễn Văn Linh cùng ký vào "Kỷ yếu", Trung Cộng đã có chủ ý bày ra một âm mưu sâu xa, Nguyễn Văn Linh không nề hà việc bán nước này, ông rất vui vẻ xắn tay áo đóng ký, từ đó Thành Đô Tứ Xuyên chính thức chào đời bản lịch sử "Kỷ yếu Thành Đô 1990", nội dung chuyên chở toàn bộ lộ trình Việt Nam đi về hướng bành trướng Đại lục. (Wikipedia)

     Trích : Tháng 11 năm 1991, Tổng Bí thư Đỗ Mười và Thủ tướng Võ Văn Kiệt chiếu theo trát lệnh triều đình của Giang Trạch Dân, đến Bắc Kinh báo cáo tình hình giải quyết biên giới giữa hai nước. Đồng lúc, công bố bình thường hóa "Quan hệ song phương Việt-Trung". Thỏa thuận tạm thời về việc xử lý các vấn đề biên giới. Còn gọi là "Hiệp định tạm thời". Hai bên quyết định thực hiện phân định biên giới mới. Theo nội dung Hiệp định chung Trung Quốc và Việt Nam có chung đường biên giới đất liền dài 1300 km như trước năm 1962, Hồ Chí Minh đã từng dâng cho Trung Quốc 459,561 km biên giới và vùng đảo Bạch Long Vĩ để đổi lấy vũ khí, ngày nay Nguyễn Văn Linh nối gót theo lời "Bác" để "đảng tồn tại". (Wikipedia)

    Hai lần bán nước chính thức cho Tàu cộng trước kia là giai đoạn đầu của HCM và đồng bọn. Công việc tiếp theo còn quan trọng hơn nữa, chính Hà Nội trải thảm rước kẻ thù truyền kiếp của dân tộc vào đô hộ thêm một lần nữa. Diễn tiến chứng minh việc xâm chiếm của Tàu cộng bằng sự đồng tình của Việt gian cộng sản qua phương thức da beo và vết dầu loang. Từ việc cho phép Tàu cộng vào khai thác bauxit tại Cao Nguyên đến các quận huyện địa phương âm thầm biến thành các khu vực riêng của Chệt với tổ chức hành chánh và thương mãi rập theo khuôn mẫu Tàu để chuyển dần quyền tự trị vào tay bọn chúng. Điều nầy chứng tỏ chương trình đồng hóa, xóa bỏ nước Việt Nam trong âm mưu của Tàu cộng đã biến thành sự thật và tiến hành một bước khá dài, để cuối cùng có thể chấm dứt trong vài ba năm tới. Vậy phải ghi nhớ rằng, nếu đảng Việt gian cộng sản vẫn còn đó thì chỉ trong vòng 5 năm nữa (2020) Việt Nam chính thức trở thành một tỉnh nhỏ của Tàu cộng và các thành phần trong bộ chính trị sẽ thay phiên nhau giữ chúc vụ thái thú, có bổn phận bóc lột người dân Việt Nam nhằm phục vụ đắc lực cho kẻ thù Bắc Kinh. 

     Sau khi vạch trần hai tội ác của HCM và đồng bọn Việtgian cộng sản, xin tạm có hai kết luận :

     1. Những ai còn mơ tưởng vấn đề hòa giải hòa hợp với cộng sản, nếu không đui mù thì cũng là thành phần mang tội với quốc gia dân tộc vì đã tiếp tay Việt gian cộng sản bán nước và cúi đầu chấp nhận làm nô lệ kẻ thù không đội trời chung. 

    2. Bất cứ người nào, dù thuộc thành phần phản tỉnh bị (hoặc được) Hà Nội cho ra nước ngoài, hoặc những người tỵ nạn cộng sản (hay tỵ nạn kinh tế) định cư tại hải ngoại mà đầu óc vẫn còn hoài vọng, ngưỡng mộ tên tội đồ HCM, cũng như không bao giờ dám đề cập đến việc giải thể chế độ cộng sản Hà Nội, thì đều là một bọn cộng sản trá hình mà thôi.   

    Để kết thúc bài viết, xin vắn tắt : bóp méo sự thật và thêu dệt hàng trăm huyền thoại đánh bóng HCM chính là một trò xảo quyệt của tập đoàn cộng sản nhằm đánh lừa dân tộc Việt Nam và luôn cả thế giới. Nhưng dưới ánh sáng mặt trời, cái kim dù giấu kỷ trong túi thì một ngày nào đó cũng lòi ta ! Vậy chừng nào cái thây ma thần tượng cha già dân tộc HCM tại Ba Đình bị người dân đồng loạt xuống đường đập nát, lúc đó đất nước Việt Nam mới thật sự hòa bình độc lập tự do và toàn dân sẽ được cơm no ấm áo… 

Paris, 
25 tháng 11 năm 2014

*****







12.3.15

Bọn phản động dám nói bác Hồ vỉ đại là trùm giết người




Báo Anh phản động: Cho Bác Hồ vào nhóm "Những trùm diệt chủng" của thế kỷ 20
  
  
  
Lãnh tụ đảng CSVN, Chủ tịch Hồ Chí Minh vừa có tên trong danh sách những kẻ diệt chủng tàn ác nhất thế kỷ 20, theo bình chọn của Daily Mail – tờ báo có lượng phát hành hàng đầu nước Anh. 
Trong bài 'Từ Stalin đến Hitler, những chế độ diệt chủng tàn ác nhất thế giới' đăng hồi tháng 10/2014, nhiều tên tuổi trùm diệt chủng khét tiếng cũng đã được liệt kê như: Mao Trạch Đông, Stalin, Hitler, Pol Pot, Kim Nhật Thành. Fiden Castro.. 
Theo Daily Mail, Hồ Chí Minh và chế độ VN là thủ phạm gây ra cái chết của ít nhất 200 ngàn người dân miền Nam Việt Nam. 
Về điều này, facebook Ngọc Nhi Nguyễn cho biết: “Nếu tính thêm 120 000 người dân miền Bắc chết trong cải cách ruộng đất và các phong trào Nhân văn giai phẩm, Xét lại và số dân và bộ đội chết trong chiến tranh Nam - Bắc nữa thì phải cả triệu”. 
Hồ Chí Minh nằm trong danh sách những trùm diệt chủng tàn ác nhất thế kỷ 20. 
Sách vở của cộng sản luôn gọi Hồ Chí Minh bằng những ngôn từ như 'vị cha già dân tộc', 'lãnh tụ kính yêu' hay 'anh hùng kiệt xuất'... Thậm chí, đã có thời hệ thống truyền thông VN còn bịa đặt thông tin nói rằng Hồ Chí Minh được UNESCO công nhân là danh nhân văn hóa thế giới. Trong những năm gần đây, VN vẫn đang tiếp tục kêu gào và bắt buộc người dân phải ra sức học tập, làm theo tư tưởng, tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh. 
Trên thực tế, những chiến dịch phong thánh cho Hồ Chí Minh đã nhanh chóng bị phá sản từ đầu. Qua việc tờ báo Daily Mail của Anh xem Hồ Chí Minh là một trong những trùm diệt chủng tàn ác nhất thế kỷ 20, đây quả là một đòn mạnh đối với hệ thống tuyên truyền VN. 

From Stalin to Hitler, the most murderous regimes in the world

By Nigel Jones for MailOnline 
The 20th century witnessed death and slaughter on an unprecedented scale. 
It was the century of the Holocaust and two World Wars; of communist, Nazi, fascist and military dictators who between them killed more than 100 million people. 
Scroll down for the leaders themselves, listed in order of the numbers who died as a result of their rule. 
The casualties of conflicts involving the U.S., the UK and France in Korea, Algeria, Vietnam, the Gulf, Afghanistan and Iraq are excluded on the grounds that, though many would view these as unjust colonial wars by ‘imperialist’ powers, they weren’t fought by dictators.
Indeed, when the wars proved unpopular or unwinnable, they were brought to an end by the pressure of public opinion.
Mao Zedong: Victims 60 million
Mao Zedong: Victims 60 million
Joseph Stalin: Victims 40 million
Joseph Stalin: Victims 40 million
Adolf Hitler: Victims 30 million
Adolf Hitler: Victims 30 million

1 MAO ZEDONG 

China (1949-76) Regime Communist Victims 60 million 
China’s so-called ‘Great Helmsman’ was in fact the greatest mass murderer in history. Most of his victims were his fellow Chinese, murdered as ‘landlords’ after the communist takeover, starved in his misnamed ‘Great Leap Forward’ of 1958-61, or killed and tortured in labour camps in the Cultural Revolution of the Sixties. Mao’s rule, with its economic mismanagement and continual political upheavals, also spelled poverty for most of China’s untold millions. The country embraced capitalism long after his death.

JOSEPH STALIN 

Soviet Union (1929-53) RegimeCommunist Victims 40 million 
Lenin’s paranoid successor was the runner-up to Mao in the mass-murder stakes. Stalin imposed a deliberate famine on Ukraine, killed millions of the wealthier peasants – or ‘kulaks’ – as he forced them off their land, and purged his own party, shooting thousands and sending millions more to work as slaves and perish in the Gulag.

ADOLF HITLER 

Germany (1933-45) Regime Nazi dictatorship Victims 30 million 
The horror of Adolf Hitler’s dictatorship lies in the uniqueness of his most notorious crime, the Holocaust, which stands alone in the annals of inhuman cruelty. It was carried out under the cover of World War II, a conflict Hitler pursued with the goal of obtaining ‘Lebensraum’. The war ended up costing millions of lives, leaving Europe devastated and his Third Reich in ruins.

RELATED ARTICLES

  • Previous
  • 1
  • Next
  • Click here to follow Live Magazine on Twitter

Share this article

Share
King Leopold II
KING LEOPOLD II
Belgium (1886-1908) 
Regime Colonial empire in Congo 
Victims Eight million enslaved Congolese
Hideki Tojo
HIDEKI TOJO 
Japan (1941-45) 
Regime Military dictatorship 
Victims Five million (Japan’s victims in World War II)
Ismail Enver Pasha
ISMAIL ENVER PASHA 
Ottoman Turkey (1915-20) 
Regime Military dictatorship 
Victims Two million (Armenians, Greeks and Assyrians)
Pol Pot
POL POT 
Cambodia (1975-79) 
Regime Communist (Khmer Rouge) 
Victims At least 1.7 million (political opponents)
Kim Il-Sung
KIM ILSUNG 
North Korea (1948-94)
Regime Communist 
Victims At least 1.6 million (political opponents/civilians through famine)
Mengistu Haile Mariam
MENGISTU HAILE MARIAM 
Ethiopia (1974-78) 
Regime Communist military dictatorship 
Victims 1.5 million (Eritreans/political opponents)
Yakubu Gowon
YAKUBU GOWON 
Nigeria (1967-70) 
Regime Military dictatorship 
Victims One million (Biafrans starved and soldiers killed in civil war)
Jean Kambanda
JEAN KAMBANDA 
Rwanda (1994) 
Regime Tribal dictatorship (Hutu) 
Victims 800,000 (Tutsis)
Saddam Hussein
SADDAM HUSSEIN 
Iraq (1979-2003) 
Regime Ba’ath Party dictatorship 
Victims 600,000 (Shi’ites, Kurds, Kuwaitis, political opponents)
Josip Broz Tito
JOSIP BROZ TITO 
Yugoslavia (1945-80)
Regime Communist 
Victims 570,000 (political opponents)
Sukarno
SUKARNO 
Indonesia (1945-66) 
Regime Nationalist dictatorship 
Victims 500,000 (Communists)
Mullah Omar
MULLAH OMAR 
Afghanistan (1996-2001) 
Regime Islamist dictatorship (Taliban) 
Victims 400,000 (political/religious opponents)
Idi Amin
IDI AMIN 
Uganda (1971-79) 
Regime Personal dictatorship 
Victims 300,000-500,000 (political/personal opponents)
General Yahya Khan
GENERAL YAHYA KHAN 
Pakistan (1970-71) 
Regime Military dictatorship 
Victims 300,000 (Bengalis in East Pakistan)
Benito Mussolini
BENITO MUSSOLINI 
Italy (1922-45) 
Regime Fascist dictatorship
Victims 250,000 (Ethiopians, Libyans, Jews, political opponents)
General Mobutu Sese Seko
GENERAL MOBUTU SESE SEKO 
Zaire/Congo (1965-97) 
Regime Personal dictatorship
Victims 230,000 (political opponents)
Charles Taylor
CHARLES TAYLOR 
Liberia (1989-96)
Regime Personal dictatorship 
Victims 220,000 (political/military opponents and civilians)
Foday Sankoh
FODAY SANKOH 
Sierra Leone (1991-2000) 
Regime Personal dictatorship 
Victims 210,000 (political opponents)
Ho Chi Minh
HO CHI MINH 
North Vietnam (1945-69) 
Regime Communist 
Victims 200,000 (political opponents, South Vietnamese)
Michel Micombero
MICHEL MICOMBERO
Burundi (1966-76) 
Regime Personal dictatorship 
Victims 150,000 (Hutus)
Hassan Al-Turabi
HASSAN ALTURABI 
Sudan (1989-99)
Regime Islamist dictatorship 
Victims 100,000 (political/religious opponents)
Jean-Bedel Bokassa
JEAN-BEDEL BOKASSA 
Central African Republic/Empire (1966-79) 
Regime Personal dictatorship 
Victims 90,000 (political opponents)
Efrain Rigs Montt
EFRAIN RIOS MONTT 
Guatemala (1982-83) 
Regime Military dictatorship 
Victims 70,000 (peasants, political opponents)
Francoise/Jean-Claude Duvalier
FRANCOIS/ JEANCLAUDE DUVALIER 
Haiti (‘Papa Doc’ 1957-71; ‘Baby Doc’ 1971-86)
Regime Personal dictatorship 
Victims 60,000 (political opponents
Rafael Trujillo
RAFAEL TRUJILLO 
Dominican Republic (1930-61) 
Regime Personal dictatorship 
Victims 50,000 (political opponents)
Hissene Habre
HISSENE HABRE 
Chad (1982-90) 
Regime Military dictatorship 
Victims 40,000 (political opponents)
General Francisco Franco
GENERAL FRANCISCO FRANCO 
Spain (1939-75)
Regime Fascist/military dictatorship 
Victims 35,000 (political opponents
Fidel Castro
FIDEL CASTRO 
Cuba (1959-2006) 
Regime Communist 
Victims 30,000 (political opponents)
Hafez/Bashar Al-Assad
HAFEZ/ BASHAR ALASSAD 
Syria (Hafez 1970- 2000; Bashar 2000-) 
Regime Ba’ath Party dictatorship 
Victims 25,000- 30,000 (political/ sectarian opponents
Ayatollah Ruhollah Khomeini
AYATOLLAH RUHOLLAH KHOMEINI 
Iran (1979-1989) 
Regime Islamist dictatorship 
Victims 20,000 (political/religious opponents)
Robert Mugabe
ROBERT MUGABE 
Zimbabwe (1982-) 
Regime Personal dictatorship 
Victims 15,000 (political/tribal opponents)
General Jorge Videla
GENERAL JORGE VIDELA 
Argentina (1976-83) 
Regime Military dictatorship 
Victims 13,000 (left-wing political opponents)
Augusto Pinochet
GENERAL AUGUSTO PINOCHET
Chile (1973-90) 
Regime Military dictatorship 
Victims 3,000 (political opponents)

6.3.15

Việt cộng bán nước cách nào cho Tầu Cộng!





 Bí mật động trời: VC bán nước cách nào cho Tầu Cộng!



Giám Đốc Trung Quốc Sự Vụ của Viện Pháp-Á tiết lộ động trời: Hồ Chí Minh và Ðảng CSVN đã bán nước Việt cho Trung Quốc như thế nào?
LGT.- Tác giả Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ hiện là Bác Sĩ Giám Đốc Trung Quốc Sự Vụ tại Viện Pháp-Á (IFA), Thành Viên trong Y Sĩ Đoàn Pháp Quốc. Ông là người cầm bút nổi tiếng trước và sau năm 1975, đã ấn hành được hơn 100 ngàn trang sách về lịch sử và y học. Sự kiện Đảng CSVN đã hiến đất dâng biển cho Trung Quốc ra sao. Bí mật của vụ này đã được Bác Sĩ Trần Ðại Sỹ trình bày trong Bản Ðiều Trần trước cơ quan IFA và được Saigon HD Radio trích đoạn các phần quan trọng sau đây:
alt
Bác sĩ/Tác giả Trần Đại Sỹ hội ngộ cùng 3 cựu Sĩ Quan Võ Bị Dalat tại Dallas (Texas) ngày 26 tháng 5 năm 2012. Hình từ trái qua phải: Thi văn sĩ Quốc Nam (Khóa 22 VB), Dr. Trần Đại Sỹ, cựu Trung Tá Nguyễn Quang Vinh (Khoá 14 VB), và cựu Tỉnh Trưởng kiêm Tiểu Khu Trưởng Bình-Tuy Nguyễn Ngọc Ánh (Khóa 16 VB). 
Bản điều trần nêu lên nhiều chi tiết đau lòng. Theo BS Trần Ðại Sỹ, "Vụ cắt đất ký ngày 30-12-1999 thì tôi được biết tin chi tiết do hai ký giả Trung-quốc là bạn với tôi thông báo vào ngày 9-1-2000 nghĩa là 10 ngày sau, hai anh thuật, theo tinh thần bản hiệp định thì: Việt-Nam nhường cho Trung-quốc dọc theo biên giới 789 cây số vuông (chứ không phải 720 như tin lộ ra trong nước) thuộc hai tỉnh Cao-bằng, Lạng-sơn".
Trong khi đó, Bộ Giao Thông CSVN lặng lẽ sơn lại các cọc cây số và Bộ Ngoại Giao CSVN cũng lặng lẽ lên trang web sửa thành câu văn mới: "lãnh thổ Việt-Nam khởi từ cây số không ở phía Bắc".
Lý do, theo BS Sỹ, vì "Cái cây số không đó là cây số 5 cũ đấỵ. Cột cây số Zéro bây giờ ở phía Nam cột Zéro cũ 5 cây số. Từ cây số Zéro đến cây số 5 nay thuộc Trung-quốc".
Các phần quan trọng trong bản văn ghi như sau:
Bí ẩn về việc đảng CSVN, Lãnh đạo nhà nước cắt lãnh thổ, lãnh hải cho Trung-quốc
Bản điều trần của Yên-tử cư-sĩ TrầnÐại Sỹ
LGT: Trong mấy tháng gần đây, nội địa Việt-Nam cũng như hải ngoại đều rúng động vì tin nhà nước hay nói đúng hơn là đảng Cộng-sản Việt-Nam đã nhượng lãnh thổ, lãnh hải cho Trung-quốc.Ðau đớn nhất là địa danh lịch sử Nam-quan đi vào tâm tư là niềm tự hào của tộc Việt nay đã ở trong lãnh thổ Trung-quốc.
Ngay cả hang Pak-bo là thánh địa của đảng Cộng-sản, trước kia ở cách biên giới Hoa-Việt trên 50 km, nay đứng ở đây gần như nhìn vào lãnh thổ Trung-quốc. Trong suốt 25 năm qua, Bác-sĩ TrầnÐại-Sỹ vì ký khế ước làm việc với Liên-hiệp các viện bào chế châu Âu (CEP) và Ủy-ban trao đổi y học Pháp-hoa (CMFC), trong đó có điều căn bản là "không được viết, được thuật những gì với báo chí về Trung-quốc, Việt-Nam hiện tại; không được tham gia các đoàn thể chính trị chống đối Trung-quốc, Việt-Nam" nên không bao giờ ông tiết lộ bất cứ điều gì mắt thấy tai nghe trong những lần công tác tại Trung-quốc hay Việt-Nam. Tuy nhiên, ông đã được một cơ quan (chúng tôi giấu tên) triệu hồi để điều trần về vụ này. Theo luật lệ hiện hành mà Bác-sĩ Trần phải tuân theo, rất mong các vị đứng đầu CEP-CMFC thông cảm với chúng tôị (IFA).
Kính thưa Ngài ... Kính thưa Quý Ngài,  Kính thưa ông Giám-đốc... Kính thưa Quý-liệt-vị,
Thực là hân hạnh, khi mới ngày 17-3 vừa qua, chúng tôi được cử đến đây để trình bầy những vụ việc đang diễn ra tại vùng Á-châu Thái-bình dương. Hôm nay, chúng tôi lại được gửi tới trình bầy về diễn biến trong vụ việc chính phủ Cộng-hòa Xã-hội Chủ-nghĩa Việt-Nam (CHXHCNVN) cắt nhượng lãnh thổ, lãnh hải cho Trung-hoa Nhân-dân Cộng-hòa quốc (THNDCHQ), gọi tắt là Trung-quốc. Ðây là một việc cực kỳ tế nhị, cực kỳ khó khăn cho tôi, làm thế nào giữ được tính chất vô  tư vì:
- Thứ nhất, tôi gốc là người Việt, hơn nữa thuộc giòng dõi một vị Vương đứng hàng đầu trong lịch sử Việt, vì ngài thắng Mông-cổ liên tiếp trong ba lần vào thế kỷ thứ 13 mà nay tôi phải nói về những người đem lãnh thổ Việt nhượng cho Trung-quốc, khó mà diễn tả lời lẽ vô tư cho được.
- Thứ nhì, ngoài chức vụ giáo-sư Y-khoa ra, tôi là một tiểu thuyết gia, đã viết trên mười bốn nghìn trang, thuật huân công của các anh hùng tộc Việt trong việc dựng nước, giữ nước mà suốt trong năm nghìn năm lịch sử, chỉ duy năm 1540, giặc Mạc Dăng-Dung cắt đất dâng cho triều Minh của Trung-quốc bị tộc Việt đời đời nguyền rủa. Vậy mà nay phải chứng kiến tận mắt lãnh thổ Việt bị cắt cho Trung-quốc.
- Thứ ba, các sinh viên Việt-Nam muốn du học Pháp thường bị vài tổ chức đòi phí khoản 20 nghìn USD mỗi đầu người. Một vị Ðại-sứ của Việt-Nam tại châu Âu mời tôi về nước (tất cả chi phí do tiền của IFA) để giúp sinh viên Việt-Nam du học Pháp. Với sự hướng dẫn của tôi, từ nay sinh viên muốn du học Pháp, họ đã biết rất rõ những gì phải làm, những gì phải chứng minh. Họ không phải tốn một đồng nào cả nhưng khi trở về Pháp, lúc lên phi cơ tại phi trường Tân-sơn-nhất, tôi bị ba sĩ quan cao cấp của Công-an chờ sẵn, hạch sách, khám xét trong khoảng 98 phút bằng những câu hỏi có tính cách nhục mạ, ngớ ngẩn, lời lẽ cục súc. Tôi cho đây là một hình thức khủng bố. Thưa Quý-vị, hôm đó tôi chỉ cười nhạt, khinh rẻ vì tôi biết rất rõ kiến thức, mục đích của họ trong khi họ không đủ khả năng bịa ra bất cứ tội gì để kết tội tôi. Hơn nữa, tôi giữ trong tay một ủy nhiệm thư, theo Công-pháp Quốc-tế, họ không thể công khai vị phạm.(1)
Ðứng trước vùng đất thiêng của tổ tiên, nay vĩnh viễn trở thành đất của người tự nhiên tôi bật lên tiếng khóc như trẻ con. Viên sĩ quan Công-an Trung-quốc tưởng tôi là người Hoa, anh ta hỏi:
- Tiên sinh có thân nhân tử trận trong dịp mình dạy bọn Nam-man bài học à?
Tôi lắc đầu, khóc tiếp, anh an ủi:
- Thôi, người thân của Tiên-sinh đã hy sinh dưới cờ thực nhưng nay bọn Nam-man đã dâng đất này tạ tội rồị, Tiên sinh chẳng nên thương tâm nhiềụ.
Tôi kiếm tảng đá ngồi ôm đầu khóc. Anh Công-an bỏ mặc tôị Khóc chán, tôi trở sang Bằng-tường, kiếm một cơ sở mai táng (xây mộ, làm mộ chí). Tôi mượn họ khắc trên một miếng đá bóng nhân tạo (granite) bài thơ bằng chữẠ Hán như sau:
1.Thử địa cựu Nam-quan,
2.Biên địa ngã cố hương.
3.Kim thuộc Trung-quốc thổ,
4.Khấp, khốc, ký đoạn trường.
5.Lê Hoàn bại Quang-Nghĩa,
6.Thường Kiệt truy Bắc phương,
7.Hưng Ðạo đại sát Ðát,
8.Lê Lợi trảm Vương Thông.
9.Nam xâm, Càn-Long nhục,
10.Gươm hồng Bắc-bình vương.
11.Ngũ thiên niên dĩ tải,
12.Hoa, Việt lập dịch trường.
13.Mao, Hồ tình hữu nghị,
14.Nam, Bắc thần xỉ thương,
15.Huyết lệ vạn dân cốt,
16.Hồng-kỳ thích ô hoang. 
Ðại-Việt vong quốc nhân Trần Ðại-Sỹ-Khốc đề lục nhật, cửu nguyệt, niên đại 2001.
Tôi đem tảng đá này, gắn vào một vách núi ngay cạnh đường, trên độ cao khoảng 2-3m. Công-an, cán bộ Trung-quốc xúm lại xem nhưng họ chỉ hiểu lơ mơ ý trong thơ mà thôị - Xin tạm dịch:
 
1.(Ðất này xưa gọi Nam-quan,)
2.(Vốn là biên địa cố hương của mình.)
3.(Hiện nay là đất Trung-nguyên,)
4. (Khóc chảy máu mắt, đoạn trường ai hay)
5.(Vua Lê thắng Tống chỗ này,)
6.(Thường Kiệt rượt Tiết cả ngày lẫn đêm,)
7.(Thánh Trần sát Ðát liên miên,)
8.(Lê Lợi giết bọn Thành-sơn bên đồi,)
9.(Càn-Long chinh tiễu than ôi,)
10.(Quang-Trung truy sát muôn đời khó quên.)
11.(Năm nghìn năm cũ qua rồi,)
12.(Chợ biên giới lập, đời đời Việt-Hoạ)
13.(Ông Hồ kết bạn ông Mao,)
14.(Sao răng lại cắn, máu trào môi sưng.)
15. (Vạn dân xương trắng đầy đồng,)
16. (Ðể lại trên lá cờ Hồng vết nhơ)
(Người nước Ðại-Việt vong quốc tên TrầnÐại-Sỹ, khóc đề thơ ngày 6 tháng 9 năm 2001)
--
Câu 5,. Vua Tống Triệu Quang-Nghĩa sai Hầu Nhân Bảo, Tôn Toàn Hưng sang đanh VN, bị vua Lê (Hoàn) đánh bạị
Câu 6, Năm 1076, vua Tống Thần-Tông sai bọn Quách Quỳ, Triệu Tiết mang quân sang đánhÐại-Việt, bị Thái-úy Lý Thường Kiệt đánh đuổị
Câu 8, Tước của Vương Thông là Thánh-sơn hầụ.
Câu 10, Vua Quang-Trung còn có tước phong là Bắc-bình vương.
Câu 14, Hồi 1947-1969 Chủ-tịch Trung-quốc là Mao Trạch Ðông, Chủ-tịch Việt-Nam là Hồ Chí Minh kết thân với nhaụ Việt-Hoa ví như răng với môị. Vì sợ môi hở răng lạnh nên ông Mao phải giúp ông Hồ- Năm 1979, Ðặng Tiểu Bình đem quân tàn phá các tỉnh biên giới phía Bắc Việt-Nam, nên người ta đổi câu trên thành: Răng cắn môi máu chảy ròng ròng.
 
- Tháng 9 vừa qua, Ðảng Cộng-sản Việt-Nam liệt tôi vào danh sách 80 người phản động nhất vì năm 1997 , tôi đã viết một bài tiết lộ những chi tiết tuyệt mật về cuộc viếng thăm Trung-quốc của Tổng Bí-thư Ðỗ Mười, Thủ-tướng Võ Văn-Kiệt, nhất là cuộc họp mật của hai nhân vật này với Chủ-tịch Trung-quốc Giang Trạch Dân. Tôi viết dưới hình thức hài hước cho tờ báo Văn-nghệ Tiền-phong ở Virginia, USA , số Xuân 1998. Nội dung của bài đó là một phần bài thuyết trình của tôi với Quý-vị cuối năm 1997. Như Quý-vị biết về Cộng-sản, khi họ kết tội ai phản động có nghĩa là toàn đảng phải dùng hết khả năng tiêu trừ người ấỵ (2).
Ghi chú (2) Tôi không tin chỉ với bài này mà họ kết tội tôi nặng như vậy. Tôi biết rất rõ ai chủ trương, ai kết tội tôi nhưng tôi chưa muốn nói ra. Trong bài viết trên, tôi đã tiết lộ những điều tuyệt mật về cuộc hội đàm khiến họ sợ hãi mà thôi. Ðiều tuyệt mật đó là vụ: ông Lê Ðức-Anh bị Trung-quốc đánh thuốc độc, bị bán thân bất toại rồi cũng do Trung-quốc trị cho. Nay tôi tiết lộ thêm những vụ đầu độc cùng một phương pháp:
- Cậu-Chó vì dính dáng đến vụ Trương Như Tảng, định dâng Việt-Nam cho Trung-quốc không thành rồi cũng được bán thân bất toại để bảo mật
- Trong kỳ đại hội Đảng 8, giữa đại hội, ông Lê Mai, Bộ-trưởng Ngoại-giao, ông Ðào Duy-Tùng ứng viên Tổng Bí-thư đảng Cộng-sản cũng bị hạ độc bằng cùng một phương thức nhưng tôi không biết ai đã làm công việc đó.
- Gần đây nhất một Bác-sĩ Việt-Nam từng dính dáng với phong trào Trương Như Tảng. Sau đó, đã tỵ nạn lần thứ nhì sang Canada, năm trước đây, nghe tin Bác-sĩ Dương Quỳnh-Hoa từ Việt-Nam qua Pháp, ông lén từ Canada sang Paris gặp bà mưu kiếm ít xôi thịt từ Trung-quốc. Khi trở về Canada, ông cũng bị đột quỵ và tiêu dao miền Cực-lạc.
Kính thưa Quý-vị:
Tuy tôi đã tuyên thệ tại đây hồi tháng ba vừa qua nhưng hôm nay tôi xin tuyên thệ một lần nữa:
"Tôi xin tuyên thệ với tất cả danh dự của tôi rằng: Tôi không thù, không ghét những người tại Việt-Nam, họ đã nộp lãnh hải, lãnh thổ cho Trung-quốc. Tôi cũng không vì lòng yêu nước Việt mà oán ghét họ. Tôi không hận những người Việt chủ trương khủng bố tôi khi họ mời tôi về Việt-Nam giúp đỡ họ. Những lời tôi trình bày hôm nay hoàn toàn vô tư".
Kính thưa Quý-vị
Tôi vừa lướt qua vài nét đơn sơ về biên giới Hoa-Việt, về ngoại giao Hoa-Việt trong thời gian 989 năm. Bây giờ tôi xin đi thẳng vào đầu đề hôm nay về việc:
- Ðảng Lao-động Việt-Nam lãnh đạo nhà nước Việt-Nam Dân-Chủ Cộng-hòa (VNDCCH, 1945-1975).
- Ðảng Cộng-sản Việt-Nam lãnh đạo nhà nước Cộng-hòa Xã-hội Chủ-nghĩa Việt-Nam (CHXHCNVN, 1975-2001) nhượng lãnh thổ, lãnh hải cho Trung-hoa Nhân-dân Cộng-hòa quốc gọi tắt là Trung-quốc.
3. Vụ Việt-Nam dân chủ Cộng-hòa nhượng lãnh hải cho Trung-quốc.
3.1. Kết quả của văn kiện 14-9-1958.
Ngày 4-9-1958, chính phủ Trung-quốc tuyên cáo về lãnh hải 12 hải lý kể từ đất liền của họ, có đính kèm bản đồ rất rõ ràng. Bản tuyên cáo này chỉ có hai nước công nhận đó là VNDCCH và Bắc Cao (Cộng-hòa Nhân-dân Triều-tiên). Việc VNDCCH công nhận như sau: Ngay khi nhận được bản tuyên cáo do sứ quán Trung-quốc tại Hà-nội trao, Chủ-tịch Hồ Chí Minh triệu tập Bộ Chính-trị đảng Lao-động Việt-Nam (tức đảng Cộng-sản Việt-Nam ẩn danh). Trong buổi họp này, toàn thể các thành viên nhất trí chấp nhận bản tuyên bố của Trung-quốc. Ngày 14-9-1958, Thủ-tướng Phạm Văn-Ðồng tuân lệnh Chủ-tịch Hồ Chí-Minh, gửi văn thư cho Tổng-lý Quốc-vụ viện Trung-quốc (Thủ-tướng) là Chu Ân-Lai, trong đó có đoạn (Văn thư đính kèm 1): những nước liên hệ tới bản tuyên bố là :
- Trung-hoa Dân-quốc (Ðài-loan), - Nhật-bản, - Hoa-kỳ (hạm đội 7)), - Phi-luật-tân, - Mã-lai, - Brunei, - Indonésia, - VNDCCH và Việt-Nam Cộng-hòa (VNCH).
Thế nhưng từ hồi đó đến nay, các nhà nghiên cứu Âu-Mỹ cho đến các nước Á-châu Thái-bình-dương (ACTBD) không hề để ý đến văn thư trên.
Vì sao?
Bản tuyên bố chỉ đọc trên hệ thống truyền thanh của Trung-quốc rồi cũng được các báo Trung-quốc đăng lại mà không có bản đồ đính kèm. Cả thế giời cứ nhìn trên bản đồ Trung-quốc cũng như vùng Nam-hải phân định lãnh hải từ 1887 mà cho rằng: theo Quốc-tế công pháp thì lãnh hải hầu hết các nước đều gồm 12 hải lý, kể từ thềm lục địa. Vụ Trung-quốc tuyên bố lãnh hải 12 hải lý của họ là một sự bình thường. Cái tưởng lầm tai hại đó cho đến nay (11-2001), những người chống đối vụ nhường đất cho Trung-quốc ở trong nội địa Việt-Nam cũng như hải ngoại chỉ kết tội vu vơ, không rõ ràng, không chứng cớ vì nguyên do không bản đồ nàỵ.
Do kết quả không có bản đồ đính kèm của Trung-quốc tuyên bố lãnh hải của họ (gần như trọn vẹn vùng biển Nam-hải, đính kèm), Hoa-kỳ cũng như thế giới không biết (hay không công nhận) nên suốt thời gian 1958-2001:
- Hạm đội 7 của Hoa-kỳ tuần hành trong vùng lãnh hải tuyên bố này, đầy đe dọa Trung-quốc mà Trung-quốc vẫn ngậm bồ hòn.
- Chiến hạm của Pháp, Ðức, Ý cũng như một số nước Úc, Âu trong thời gian 1975-1980 vẫn tuần hành, hộ tống những con tầu vớt người Việt trốn chạy trong vùng mà Trung-quốc đành im lặng.
 
Hôm nay tôi cần phải trình bày trước các vị và làm sáng tỏ nội vụ
Kính thưa Quý-vị,
3.2. những bí ẩn.
Cái bí ẩn đó không có gì lạ cả, rất rõ ràng, rất chi tiết.
- Về phía các nhà nghiên-cứu Âu-Mỹ, ACTBD không có bản đồ đính kèm bản tuyên bố ngày 4-9-1958 của Trung-quốc, họ cứ nhìn vào bản đồ đã phân định từ 1887 giữa Pháp và triều Thanh. Họ cũng cứ nhìn bản đồ của các nước vùng Nam-hải của Trung-quốc, của Trung-hoa Dân-quốc cũ rồi cho rằng lãnh hải 12 hải lý thì chẳng có gì là lạ cả. Nhưng nếu họ có bản đồ về lãnh thổ đính kèm bản tuyên bố thì họ sẽ toát mồ hôi ra vì bản đồ này bao gồm toàn bộ các đảo trong vịnh Bắc-Việt, toàn bộ các đảo ở biển Nam-hải như Tây-sa (Hoàng-sa) và Nam-sa (Trường-sa). Như vậy nếu tính lãnh hải 12 hải lý, tính từ các đảo này thì:
- lãnh hải Trung-quốc ở biển Nam-hải, phía Tây sẽ sát tới bờ biển suốt miền Trung, Bắc Việt-Nam.
- Phía Ðông sát tới lục địa Phi-luật-tân, Bruneị
- Phía Nam sát tới Indonésia, Mã-laị
 
Trở lại với Chủ-tịch Hồ Chí-Minh, bộ Chính-trị đảng Lao-động (Cộng-sản) Việt-Nam và chính phủ VNDCCH hồi 1958, khi các vị ấy có bản tuyên bố lãnh hải của Trung-quốc thịìcũng có bản đồ chi tiết nhưng các vị ấy gửi thư chấp nhận bản tuyên bố đó thì có nghĩa rằng:
Họ đồng ý nhường cho Trung-quốc toàn bộ: 
- Các đảo của Việt-Nam trên biển Nam-hải.
- Toàn bộ lãnh hải Việt-Nam cách các đảo đó 12 hải lý nghĩa là toàn bộ biển Nam-hảị
 
Kính thưa Quý-vị,
 
3.3 - Bí ẩn vụ Trung-quốc chiếm Hoàng-sa (Tây-sa) .
Từ trước đến giờ, có nhiều vị hiện diện hôm nay từng đặt câu hỏi với tôi rằng:
- Tại sao năm 1973, thình lình Trung-quốc đem quân đánh quần đảo Hoàng-sa (Tây-sa) từ VNCH? Trận chiến diễn ra ngắn ngủi, phía Trung-quốc bị thiệt hại gấp ba VNCH (về nhân mạng, về chiến hạm, tài liệu này tôi có từ phía Trung-quốc). Nhưng VNCH vì quân ít, vũ khí chỉ có đại bác, chiến hạm nhỏ trong khi Trung-quốc có hỏa tiễn địa địa, chiến hạm lớn đông gấp 3 lần VNCH. VNCH lại đang có nội chiến, phải đương đầu với quân đội VNDCCH, vì vậy VNCH phải bỏ kế hoạch tái chiếm Hoàng-sa- Bấy giờ Hoa-kỳ với VNCH có hiệp ước hỗ tương an ninh, Hoa-kỳ đang tham chiến tại Việt-Nam, hạm đội 7 hùng hậu đang tuần hành gần vùng giao chiến. Tại sao Hoa-kỳ không can thiệp, không lên tiếng bênh vực VNCH?
Nay tôi xin thưa:
Vì:
Trong-cuộc mật đàm giữa Hoa-kỳ (Kissinger) và Trung-quốc (Mao TrạchÐông), phía Trung-quốc đã trao cho ông Kissinger bản tuyên bố lãnh hải 4-9-1958 cùng bản đồ, Ông Kissinger đã công nhận bản tuyên bố đó. Cho nên ông Kissinger vừa rời Trung-quốc thì Trung-quốc đem hạm đội xuống chiếm Hoàng-sa.
Vì:
Văn thư của ông Phạm Văn Ðồng công nhận quần đảo này là của Trung-quốc. Trung-quốc chiếm Hoàng-sa chỉ là việc chiếm lại lãnh thổ được hiến dâng, đã 16 năm bị VNCH xâm lăng.
- cũng có vị hỏi tôi rằng: Tại quần đảo Trường-sa (Nam-sa) hiện có quân của Trung-hoa Dân-quốc (Ðài-loan), Phi-luật-tân, Mã-lai, Việt-Nam. Thế sao hải quân Trung-quốc luôn khai hỏa vào hải quân Việt-Nam. Quan trọng nhất là trận chiến tháng 3 năm 1988, Việt-Nam chỉ phản đối lấy lệ.
Nay tôi xin thưa:
Do văn thư của ông Phạm Văn Ðồng công nhận quần đảo này là của Trung-quốc. Lập luận phía Trung-quốc là: Thủ-tướng Phạm VănÐồng đã công nhận vùng này là lãnh hải Trung-quốc, tại sao quân đội Việt-Nam còn hiện diện tại đây? Như thế là Việt-Nam xâm phạm lãnh thổ Trung-quốc, Quân đội Trung-quốc phải đánh đuổi quân xâm lăng, bảo vệ đất nước là lẽ thường. Quân đội Ðài-loan đóng tại đây mà Trung-quốc không tấn công vì quân Ðài-loan thì cũng là quân đội Trung-quốc đóng trên lãnh thổ Trung-quốc. Còn Phi, Mã-lai với Trung-quốc đang tranh chấp trên quần đảo này chưa ngã ngũ thì quân đội của họ hiện diện là lẽ thường. Trung-quốc không thể tấn công họ vì như vậy là Trung-quốc ỷ lớn hiếp nhỏ.
Ðối với vụ việc tranh chấp Trung-quốc, Việt-Nam trên đảo Trường-sa (Nam-sa) đã giải quyết bằng văn thư của Việt-Nam ngày 14-9-1958. Chính vì lý do này mà Trung-quốc chỉ chấp nhận đàm phán về vùng đảo với từng nước mà không chịu đàm phán chung với tất cả các bên liên hệ có nghĩa là họ gạt Việt-Nam ra ngoài vì Việt-Nam đã công nhận các đảo này là của Trung-quốc. 
3.5 - Về hoàn cảnh đảng Cộng-sản Việt-Nam năm 1958 và chính phủ VNDCCH.
Tất cả những vị trong bộ Chính-trị đảng Cộng-sản, trong Chính-phủ đều biết rằng:
- Kể từ năm 1540, sau khi dâng đất cho Trung-quốc, giặc MạcÐăngÐung bị lịch sử Việt-Nam kết tội, bị toàn dân nguyền rủa, đến bấy giờ trải 418 năm, chính họ cũng nguyền rủa bọn Mạc.
- Giữa VNDCCH và Việt-Nam Cộng-hòa (VNCH), cả hai bên đều đang lo củng cố xây dựng lại vùng đất của mình sau chiến tranh (1945-1954). Cả hai bên cùng chưa chính thức gây hấn với nhau, VNDCCH không có ngoại thù.
- Trung-quốc không có chiến tranh với VNCDCH, không có áp lực ngoại xâm.
- Năm 1958 là lúc thịnh thời nhất của Chủ-tịch Hồ Chí Minh, của Ðại-tướng Võ Nguyên Giáp. Thời kỳ này, miền Bắc Việt Nam vừa trải qua cuộc Cải cách ruộng đất, 246.578 người hầu hết là phú nông, địa chủ, trung nông, các cựu đảng viên không phải của đảng Lao động (Cộng-sản), dân chúng... bị giết. Nghĩa là toàn miền Bắc dân chúng kinh hoàng, cúi đầu răm rắp tuân lệnh đảng, không còn kẻ nội thù,
- Nhất là lúc ấy VNDCCH đang kéo cao cờ nghĩa đánh Pháp, chống Mỹ cứu nước. Họ kết tội VNCH là Việt-gian, là Ngụy, họ phải hết sức giữ gìn để khỏi mất chính nghĩa.
- Thế sao đảng Cộng-sản lại làm cái việc thân bại danh liệt, trở thành tội đồ muôn năm của tộc Việt?
- Bàn về việc ký thỏa ước với nước ngoài, việc nhận đất, nhượng đất phải thông qua Quốc-hội. Bấy giờ, VNDCCH cũng có Quốc-hội nhưng Quốc-hội không được hỏi đến, không được bàn đến và nhất là không được thông tri. Quốc dân cũng thế. Tất cả thắc mắc này, tôi xin để Qúy-vị suy đoán và trả lời.
3.6 - Một câu hỏi được đặt ra:
Vậy thì vì lý do gì mà đảng Cộng-sản Việt-Nam lãnh đạo Chính-phủ VNDCCH lại nhượng lãnh hải cho Trung-quốc quá dễ dàng? Cho đến nay, tôi cũng không tìm ra lý do thỏa đáng.
Tôi không tìm ra vì:
- Tất cả những vị trong bộ Chính-trị đảng Cộng-sản Việt-Nam dự buổi hội quyết định nhượng lãnh hải đều đã từ trần. Các vị trong nội các Phạm Văn Ðồng hồi ấy, không biết nay có ai còn sống hay không? Tôi chỉ biết chắc rằng Ðại-tướng Võ Nguyên Giáp vừa là Bộ-trương bộ Quốc-phòng vừa là ủy viên Bộ Chính-trị là còn tại thế. Ðại-tướng là người có học thức cao nhất bộ Chính-trị, từng là giáo sư Sử-học. Bấy giờ lại là lúc uy tín, quyền hành của Ðại-tướng lên tột đỉnh. Vụ ông Phạm Văn Ðồng ký văn kiện này, Ðại-tướng phải biết. Nay Ðại-tướng đang đi vào những ngày cuối cùng của đời người, nếu sĩ khí, dũng khí của Ðại-tướng còn thì xin Ðại-tướng cho quốc dân biết được không?...
- Nếu nói rằng khi ký văn kiện trên là tự ý Thủ-tướng Phạm Văn Ðồng thì không thể nào tin được vì chính ông Phạm Văn Ðồng từng than rằng: Ông là một Thủ-tướng lâu năm nhưng không có quyền hành gì, ngay cả việc muốn thay một Bộ-trưởng cũng không được. Vậy thì đời nào ông dám ký văn kiện dâng đất cho Trung-quốc!
- Ví thử ông Phạm Văn Ðồng tự ý ký văn kiện trên thì năm 1977, văn kiện ấy lộ ra ngoài, người Việt hải ngoại từng đem đăng báo, ông Phạm Văn Ðồng hãy còn sống, sao Bộ Chính-trị, Quốc-hội và Chính-phủ không truy tố ông ra tòa về tội phản quốc? Tội này trong hình luật Việt-Nam phải xử tử hình. Thế mà ông ấy vẫn ung dung sống thêm bốn chục năm nữa, đầy quyền hành?
- Liệu những tài liệu, biên bản về buổi họp này có nằm tại văn phòng Bộ Chính-trị, văn phòng bộ Ngoại-giao CHXHCNVN không? Các vị trong Bộ Chính-trị hiện thời có thể công bố cho quốc dân biết không? Nếu quý vị im lặng thì muôn nghìn năm sau, lịch sử còn ghi: Ðảng Cộng-sản bán nước mà không cầu vinh, cũng chẳng cầu tài chứ không phân biệt rằng Bộ Chính-trị 1958 bán nước, còn Bộ Chính-trị 2001 không hề làm việc nàỵ
Chúng tôi xin ngừng lời để Quý-vị thắc mắc trước khi điều trần sang phần thứ nhì.
Kính thưa Quý-vị,
Bây giờ tôi xin điều trần sang phần thứ nhì, đó là:
4. Vụ nhượng lãnh thổ mới đâỵ
* Hiệp định về biên giới trên đất liền Việt-Nam, Trung-quốc ngày 30-12-1999.
* Hiệp định phân định lãnh hải Việt-Nam, Trung-quốc ngày 25-12-2000.
4.1 - Ai chịu trách nhiệm về hai hiệp định.
Hai hiệp định này đều ký trong thời gian 1999-2000. Vào thời kỳ này tại Việt-Nam thì:
- Ông Lê Khả-Phiêu làm Tổng Bí-thư đảng Cộng-sản ViệtNam,
- Ông Trần Ðức-Lương làm Chủ-tịch nhà nước,
- Ông Nông Ðức-Mạnh làm Chủ-tịch Quốc-hội,
- Ông Phan Văn-Khải làm Thủ-tướng.
- Ông Nguyễn Mạnh Cầm làm Bộ trưởng Ngoại-giaọ
 
Ai chịu trách nhiệm khi ký hai hiệp định trên? Cá nhân thì tôi không biết nhưng có một điều tập thể thì ai cũng khẳng định là Bộ Chính-trị của đảng Cộng-sản Việt-Nam. Không cần biết người ký là Chủ-tịch Trần Ðức-Lương, Thủ-tướng Phan Văn-Khải hay Bộ-trưởng Ngoại-giao Nguyễn Mạnh-Cầm. Tôi xin khẳng định: Ai ký cũng chỉ là người tuân lệnh Bộ Chính-trị đảng Cộng-sản Việt-Nam.
Nhưng người quyết định là aỉ ?!?
Ông Phan Văn-Khải, Nguyễn Mạnh-Cầm - Hai ông này không có quyền, dù có quyền các ông ấy cũng không dám quyết định. Ông Lê Khả-Phiêu quá yếu, không thể quyết định một mình. Ông Trần Ðức-Lương, Nông Ðức-Mạnh càng không có quyền gì. Vì vậy,tôi mới quyết đoán rằng vụ này do Bộ Chính-tri đảng Cộng-sản chủ trương. Hiện tất cả các ông trong Bộ Chính-trị thời Lê Khả-Phiêu vẫn còn sống, rất khỏe mạnh. Khi quyết định nhượng đất, biển cho Trung-quốc các ông ấy đều biết rất rõ rằng:
- Tinh thần dân chúng bây giờ không phải như dân chúng hồi 1540. Trình độ dân chủ, phương tiện thông tin của đảng viên, của dân chúng vượt xa hồi 1958. Uy tín của Tổng Bí-thư Lê Khả-Phiêu không thể so sánh với Chủ-tịch Hồ Chí-Minh năm 1958. Mỗi vị trong Bộ Chính-trị bây giờ là một mảng chứ không thể là một khối như Bộ Chính-trị hồi 1958. Các vị trong Bộ Chính-trị thời Lê Khả-Phiêu đều biết trước rằng: Ký hiệp ước nhượng lãnh thổ trong lúc này không thể bịt miệng, giấu giếm đảng viên cũng như dân chúng. Thế nhưng các ông ấy vẫn làm! Vì vậy phải có nguyên do gì trọng đại lắm. Liệu các ông có thể công bố cho quốc dân biết không?
- Thời gian ấy (1999-2000) đảng Cộng-sản lấn át Chủ-tịch Nhà-nước cũng như Thủ-tướng nhất đến nỗi Chánh-văn phòng Thủ-tướng chỉ vì nói một câu không mấy lịch sự với người đàn bà có thế lực trong đảng mà bị bắt giam không lý do, Thủ-tướng không thể can thiệp cho ông ta tại ngoạị.
- Quyền gần như nằm trong tay ba ông Cố-vấn là cựu Tổng Bí-thư Ðỗ Mười, cựu Chủ-tịch nhà nước Lê Ðức-Anh và cựu Thủ-tướng Võ Văn-Kiệt. Ba ông này như ba Thái-thượng hoàng thời Trần. Tuy mang danh Cố-vấn nhưng ba ông vẫn còn uy quyền tuyệt đốị
- cũng trong thời gian ấy, cả thế giới (trừ Trung-quốc) đều có chính sách ngoại giao rất đẹp với Việt-Nam: Hoa-kỳ (Tổng-thống Bill Clinton), Liên-Âu, các nước ASEAN đang theo đuổi chính sách ngoại giao rất mềm dẻo với Việt-Nam, nhất là Tổng-thống Clinton ký sắc lệnh bỏ cấm vận Việt-Nam, mở cửa cho sinh viên Việt-Nam sang du học Hoa-kỳ, mở cửa cho hàng Việt-Nam được nhập vào Hoa-ky. Nói tóm lại, thời gian từ nửa năm 1999 cho đến cuối năm 2000, Việt-Nam không bị một áp lực quốc tế nguy hiểm nào đến độ phải nhượng đất, nhượng biển cho Trung-quốc để được viện trợ vũ khí, để được che chở.
- cũng thời gian trên, Trung-quốc, Việt-Nam không có tranh chấp lãnh thổ, không có đụng chạm biên giới, không có căng thẳng chính trị, không có chiến tranh. Vậy vì lý do nào mà các ông ấy cắt đất, cắt biển cho Trung-quốc? 4.2 - Chi tiết vụ cắt đất.
Vụ cắt đất ký ngày 30-12-1999 thì tôi được biết tin chi tiết do hai ký giả Trung-quốc là bạn với tôi thông vào ngày 9-1-2000 nghĩa là 10 ngày sau, hai anh thuật theo tinh thần bản hiệp định thì:
- Việt-Nam nhường cho Trung-quốc dọc theo biên giới, 789 cây số vuông (chứ không phải 720 như tin lộ ra trong nước) thuộc hai tỉnh Cao-bằng, Lạng-sơn.
- Có mấy hiệp định thư (Photocol) đính kèm về việc thi hành. Quan trọng nhất là :
- Nhượng vùng Cao-bằng, sát tới hang Pak-bó, nơi Chủ-tịch Hồ Chí Minh ẩn thân lãnh đạo cuộc kháng chiến. Hang này trở thánh địa của đảng Cộng-sản Việt-Nam, trước kia nằm rất xa biên giới (khoảng 50 km), nay nằm sát biên giới.
- Nhượng vùng đất bằng phẳng thuộc tỉnh Lạng-sơn nơi có cửa ải Nam-quan.
Thưa Qúy-vị,
4.3 - Ảnh hưởng vụ cắt đất.
4.3.1 - Mất biểu tượng năm nghìn năm của tộc Việt.
Khu Ải Nam-quan này là vùng đất thiêng, là Thánh địa trong mấy nghìn năm của người Việt. Bất cứ người Việt nào từ 6 tuổi trở lên đều biết rằng Ải Nam-quan là vùng đất tượng trưng biên giới phía Bắc, tượng trưng cho lãnh thổ, cho tinh thần tự chủ, cho niềm tự hào của họ. Ðây là vùng đất đi sâu vào lịch-sử, văn-học và tâm tư toàn thể người Việt. Trở về quá khứ, trong lần mạn đàm giữa Chủ-tịch Mao Trạch Ðông và Chủ-tịch Hồ Chí Minh. Chủ-tịch Mao Trạch Ðông đã nói:
"Cái tên Ải Nam-quan nhắc nhở đến cuộc chiến do bọn phong kiến Hoa, Việt làm xấu tình hữu nghị nhân dân. Tôi xin đổi thành Mục Nam-quan. Mục là mắt, coi như nhân dân Trung-quốc luôn hướng mắt nhìn về nhân dân Việt ở phương Nam. Ngược lại, coi như mắt của nhân dân Việt luôn nhìn về Bắc với tình hữu nghị".
Chủ-tịch Hồ Chí-Minh vui vẻ chấp thuận. Nhưng trên thực tế, chỉ có phía Trung-quốc in trên bản đồ địa danh Mục Nam-quan mà thôi. Còn phía Việt-Nam trên bản đồ hành chính, trên báo chí, văn học, vẫn dùng từ Ải Nam-quan hay cửa Hữu-nghị.
4.3.2 - Mất cửa ngõ giao thông lịch sử giữa tộc Hoa, tộc Việt.
Tôi đã nhiều lần từ Việt-Nam sang Trung-quốc bằng cửa ải này và ngược lạị lãnh thổ Hoa-Việt được phân chia bởi một con sông nhỏ. Ðây là cửa họng giao thông của Trung-quốc, Việt-Nam bằng đường bộ. Suốt hơn mấy nghìn năm qua, dân Hoa-Việt giao thương đều qua đây. Chính vì vậy mà con đường quốc lộ xuyên Việt mang tên Quốc-lộ 1, được đánh số cây số Zéro từ đầu cây cầu Nam-quan. Tất cả thư tịch Việt-Nam đều chép rằng:
"Con đường Bắc-Nam khởi từ ải Nam-quan".
Hoặc : "lãnh thổ Việt-Nam Bắc giáp Trung-hoa, khởi từ ải Nam-quan đến mũi Cà-mâu theo hình chữ S".
Bây giờ nếu Quý-vị vào Website của Bộ Ngoại-giao Việt-Nam, Quý-vị sẽ không thấy hàng chữ trên mà chỉ thấy câu: "lãnh thổ Việt-Nam khởi từ cây số không ở phía Bắc".
Thưa Quý-vị,
Cái cây số không đó là cây số 5 cũ đấy. Cột cây số Zéro bây giờ ở phía Nam cột Zéro cũ 5 cây số. Từ cây số Zéro đến cây số 5 nay thuộc Trung-quốc.
Sát cây cầu Nam-quan, phía bên Trung-quốc cũng như Việt-Nam, đều có nhiều cơ sở:
- Cơ sở Hải-quan.
- Bãi đậu cho hằng trăm xe tải để chờ kiểm soát, chờ làm thủ tục nộp thuế.
- Cơ sở di trú của Công-an để kiểm soát Passeport.
- Ðồn của quân đội để tuần phòng, bảo vệ lãnh thổ.
- Hằng chục cơ quan khác như Bưu điện, Ngân-hàng, công ty điện, nước.
- Về phía dân chúng, hằng trăm cửa hàng ăn, nhà ngủ, khách sạn...
Các cơ sở phía Nam thuộc Việt-Nam, trong chiến tranh Hoa-Việt 1979, quân đội Trung-quốc đã san bằng hết, kể cả cây cột biên giới. Tuy vậy, sau chiến tranh, đã xây dựng lại hoàn toàn. Từ khi có phong trào mở cửa, đổi mới chính trị, dân chúng cả hai bên đã xây dựng lại khang trang hơn cũ, rộng lớn hơn cũ và hiện đại hơn cũ. Nhưng từ khi hiệp định 30-12-1999 ký thì toàn bộ khu này thuộc Trung-quốc, những cơ sở đó bây giờ được thay bằng một tòa nhà duy nhất.
4.3.3, Mất dân, mất di tích lịch sử
Ði sâu vào khu vực phía Nam của Nam-quan ít cây số nữa là quận lỵ Ðồng đăng rồi tới tỉnh lỵ Lạng-sơn. Ðây cũng là đất thiêng, khu có di tích văn hóa lịch sử của tộc Việt: Ðộng Tam-thanh, tượng núi Tô-thị, thành của bọn giặc Mạc trên núi. Vùng Lạng-sơn xưa là Thủ-đô của con cháu giặc MạcÐăngÐung mà năm 1540 đã dâng đất cho Trung-quốc để được bao che cát cứ quân phiệt một thời gian. Trong chiến tranh Hoa-Việt 1979, hầu như toàn bộ các cơ sở kỹ nghệ, cầu cống, dinh thự, di tích tôn giáo, lịch sử, cơ sở hành chính, thương mại, kể cả nhà cửa của dân chúng bị san bằng. Chắc Quý-vị cho rằng tôi dùng từ Coventry có đôi chút quá đáng. Thưa Quý-vị từ Coventry cũng chưa đủ để chỉ việc quân đội Trung-quốc đã làm ở Lạng-sơn. Kinh khiếp nhất là động Nhất-thanh, Nhị-thanh, Tam-thanh, họ cũng dùng đại bác bắn vào làm hư hại rất nhiềụ
Ði sâu về phía Nam ít cây số nữa là Ải Chi-lăng, nơi mà quân Trung-quốc vượt qua không biết bao nhiêu lần để tiến về thủ đô Thăng-long của Việt-Nam xưa. Tại đây đã diễn ra những trận chiến ác liệt, khiến ít nhất 73 vạn quân của các triều đại Tống, Mông-cổ, Minh, Thanh bị giết. Và cũng tại đây, có không biết bao nhiều tướng của các triều đại trên bị tử trận. Khi quân Việt giết những tướng, dù vào thời kỳ nào chăng nữa thì đầu vẫn bêu tại một mỏm núi, gọi là núi Ðầu-quỷ. Tại ải Chi-lăng, núi Ðầu-quỷ đều khắc bia đá ghi lại di tích lịch sự Hồi chiến tranh Hoa-Việt 1978, khi các tướng Hồng-quân cho quân tiến đến đây, nghe nhắc chuyện cũ thì họ toát mồ hôi lạnh, phải ngừng lại.  May mắn thay, khu này vẫn còn thuộc lãnh thổ Việt.
Trở lại vùng đất mà đảng Cộng-sản Việt-Nam đã nhượng cho Trung-quốc, dĩ nhiên họ nhượng cả dân chúng nữa. Trong năm nghìn năm lịch sử chiến tranh Hoa-Việt, dân chúng, chiến sĩ tại vùng này là lực lượng đầu tiên chống quân Trung-quốc. Họ phải hy sinh tính mạng, tài sản đầu tiên, khi quân Trung-quốc đánh sang. Có không biết bao nhiêu di tích, huyền sử về núi non, về sông ngòi về cuộc chiến, về gương anh hùng. Chính quyền các triều đại đều tuyên dương công lao của họ, họ từng hãnh diện đời nọ sang đời kia. Bây giờ vùng này trao cho Trung-quốc, kẻ thù năm nghìn năm của họ. Họ bị mất mát quá nhiều về tinh thần. Họ phải cúi mặt chịu sự cai trị của kẻ thù. Bao nhiêu di tích lịch sử, huyền sử phải phá bỏ, không được nhắc tới. Thương tổn tinh thần quá lớn Gần đây nhất, trong chiến tranh 1978, phía Việt cũng như Trung-quốc, chôn trên lãnh thổ mình, dọc theo biên giới mấy chục vạn quả mìn, sau chiến tranh mới đào lên. Phía Việt lập rất nhiều đồn, hầm, công-sự chiến đấu dọc biên giới thành 4 vòng đai. Mấy chục nghìn chiến sĩ Việt tử trận tại đây. Hiện những cơ sở đó vẫn còn. Trong khu vực này dân chúng, gia đình liệt sĩ đã ghi dấu tưởng niệm thân nhân họ, nay trao cho Trung-quốc, dĩ nhiên các di tích này bị phá hủy. Dân chúng đang là lực lượng chong mặt với kẻ thù, bảo vệ lãnh thổ, nay họ bỗng trở thành những người Trung-quốc bất đắc dĩ.  Các vòng đai phòng thủ bị mất. Dân tộc Việt-Nam mất mát về an ninh quá nhiều.
4.4 - Vụ cắt lãnh hảị
Hiệp định phân định lãnh hải Việt-Nam, Trung-quốc ngày 25-12-2000.
Từ giữa thế kỷ thứ 19 về trước, chưa từng có việc ấn định rõ lãnh hải Việt-Hoa. Tuy nhiên vào thế kỷ thứ 15, Việt-Nam đã định lãnh hải qua vụ nhà vua sai vẽ Hồng đức bản đồ.Theo bản đồ này thì các quần đảo Hoàng-sa (Tây-sa) và Trường-sa (Nam-sa) thuộc Ðại-Việt. Và hai quần đảo đó đều thuộc Việt-Nam cho đến khi Bộ Chính-trị thời 1958 trao cho Trung-quốc (trên lý thuyết). Vào những thời kỳ ấy (1500-1887), Thủy-quân cũng như thương thuyền, tầu đánh cá của cả Hoa lẫn Việt chỉ là những thuyền nhỏ, không ra xa bờ biển làm bao nên chưa có những đụng chạm. Sau khi triều Nguyễn của Việt-Nam ký hòa ước năm 1884, công nhận quyền bảo hộ của Pháp thì người Pháp mới định rõ lãnh hải. Nước Pháp với tư cách bảo hộ Việt-Nam, đã ký với Thanh-triều hòa ước 1887, định rõ lãnh hải trong vùng vịnh Bắc-Việt. Ðối với hòa ước này, Việt-Nam đã chịu khá nhiều thiệt hại vì mất một số đảo mà dân chúng là người Việt, nói tiếng Việt, mặc y phục Việt, sống trong văn hóa Việt. Cho đến nay (2001), dân trên các đảo này vẫn còn nói tiếng Việt, ẩm thực theo Việt và dùng y phục Việt. Chúng tôi đã từng thăm vùng này hồi 1983. Tuy nhiên với hòa ước 1887, lãnh hải vịnh Bắc-Việt được phân chia như sau: Trung-quốc 38% Việt-Nam 62% . Ðối với người Pháp, thời đó họ chưa hiểu rõ tình trạng giữa Trung-hoa và Việt-Nam, họ thấy Thanh-triều chấp nhận 38%, thì cho rằng mình thắng thế. Còn Thanh-triều khi đạt được 38%, họ coi như một món quà trên trời rơi xuống vì trong quá trình lịch sử, Trung-quốc vẫn coi vịnh Bắc-Việt là của Việt-Nam. Chứng cớ:
- Vùng đất Hợp-phố là đất cực Nam của Trung-quốc, thế nhưng lại có hải cảng Bắc-hải. Bắc đây chỉ có thể là Bắc đối với Việt-Nam. Nếu là đất của Trung-quốc họ phải gọi là thị xã Nam-hải chứ? Rõ ràng vùng này là đất cũ của Việt-Nam.
- Vùng vịnh nằm ở phía Nam Trung-quốc, phía Tây đảo Hải-Nam, phía Ðông Bắc Việt-Nam mà Pháp-Hoa ký hòa ước 1887 đó, Việt-Nam gọi là vịnh Bắc-Việt. Trung-quốc cũng gọi là vịnh Bắc-bộ. Cho đến nay (2001), họ cũng vẫn dùng tên đó. Vậy thì rõ ràng vịnh này của Việt-Nam. Nếu của Trung-quốc thì họ phải gọi là vịnh Nam-bộ chứ? Bây giờ đến hiệp định Việt-Hoa 25-12-2000 thì vùng vịnh Bắc-bộ được chia ra như sau: Việt-Nam 53% Trung quốc 47%. So với trước 1887 thì Việt-Nam chỉ mất có 38%, nay mất thêm 9% nữa!
4.5 - Ảnh hương vụ cắt lãnh hảị
4.5.1 - Mất lãnh hải, quốc sản.
Theo hiệp định này thì rõ ràng đảng Cộng-sản Việt-Nam đã nhường cho Trung-quốc tới 9% lãnh hải vùng vịnh Bắc-Việt. Cái đau đớn là vùng nhượng là vùng:
- Có nhiều hải sản về cá thu, cá song, cá hồng, mực là những loại hải sản quý - Dưới đáy biển có mỏ hơi đốt, và dầu lửa - Một số đảo trong vùng nhượng thuộc Trung-quốc.
4.5.2 - An ninh quốc gia bị đe dọạ
Nếu vụ nhượng đất nguy hại về phương diện tinh thần, kinh tế thì vụ nhượng lãnh hải lại nguy hại về an ninh vì Trung-quốc có thể dùng các đảo này làm phi trường quân sự, căn cứ Hải-quân để uy hiếp Thủ-đô Hà-nội và các tỉnh trung châu Bắc-Việt và miền Trung, miền Nam Việt-Nam. Tin của ECL ghi lại, trong những cuộc hội đàm Hoa-Việt về lãnh hải, Trung-quốc đòi cho được mấy đảo nhỏ trong vùng. Cũng những tin của ECL về các cuộc hội của Bộ Chính-trị đảng Cộng-sản Việt-Nam thì việc chủ trương nhượng các đảo do quyết định của toàn thể, không do ba ông Cố-vấn Ðỗ Mười, Lê Ðức-Anh hay Võ Văn-Kiệt. Ðể tỏ ý hoàn toàn quy phục Trung-quốc, Bộ Chính trị cũng trao cho Trung-quốc toàn bộ kế hoạch phòng thủ phía Bắc Việt-Nam. Theo ý kiến chúng tôi thì trong Bộ Chính-trị bấy giờ, nhóm quân đội rất mạnh, chủ chốt có ba vị tướng là Lê Khả-Phiêu, Phạm Văn-Trà, Phạm Thanh-Nhàn. Trong tài liệu này, có phần ước tính tình hình Trung-quốc, Việt-Nam, đại lược như sau:
"- Trung-quốc không có khả năng dùng Không-quân tấn công vào Thủ-đô Hà-nội và các tỉnh đồng bằng Bắc-bộ vì khoảng cách từ các phi trường Quảng đông, Quảng-tây, Vân-nam, Hải-Nam quá xa, phi cơ chỉ có thể tới oanh tạc nhưng trở về thì không đủ nhiên liệu.
- Nếu Trung-quốc tiến công bằng đường bộ thì ít nhất phải có một triệu quân. Với một triệu quân mỗi ngày cần 10.000 lượt ô-tô tiếp tế mà đường bộ thì các ngả Lai-châu, Lào-cai, Hà-giang không dùng được. Chỉ có ba ngả chính tạm dùng: Một là Lạng-sơn, hai là Hạ-long (Quảng-yên cũ), ba là Cao-bằng. Ba ngả đó đường sá gồ ghề, núi non hiểm trở. Với 10.000 lượt xe thì chỉ ba ngày là đường nát hết.
- Ðịa thế hiểm trở, khúc khuỷu của ba con đường này, chỉ cần ba người đóng một chốt, cũng đủ cản trở một ngày tiếp tế - Trong bối cảnh chiến tranh Hoa-Việt xẩy ra,thì Thủ-đô cũng như Bộ Chính-trị, Bộ Tổng Tư-lệnh có thể chuyển vào Thành-phố Hồ Chí-Minh.
- Trường hợp đó bắt buộc Trung-quốc phải dùng đường biển tiếp tế, chuyển quân. Hai quân cảng lớn sử dụng sẽ là Bắc-hải, Quảng-châu, Hải-Nam. Cả ba cùng xa, rất khó khăn".
Bây giờ Trung-quốc được mấy đảo trong vịnh Bắc-Việt, rất gần với thềm lục địa của trung châu Bắc-bộ, miền Trung và miền Nam. Nếu như Trung-quốc thiết lập căn cứ Không-quân, Hải-quân, trạm tiếp vận tại đây thì toàn bộ lãnh thổ Việt-Nam bị uy hiếp nặng nề. Ông Lê Khả-Phiêu, Phạm Văn-Trà, Phạm Thanh-Nhàn đều là tướng lãnh, từng cầm quân trên 40 năm thì các ông phải biết rõ điều đó. Biết nhưng các ông vẫn làm thì có nghĩa là các ông muốn: "Việt-Nam vĩnh viễn nằm trong vòng kiềm tỏa của Trung-quốc". Còn như các ông ấy làm việc đó để được gì, cho ai, vì ai thì tôi chịụ...
Bác sĩ/Tác giả TRẦN ĐẠI SỸ (Paris, Pháp Quốc).